Introduction:
Good afternoon, families and friends. Thank you for coming to celebrate one of the most beautiful humans, and she happens to be our mom, grandmother, auntie, and friend. Although there have been countless tears in the last few weeks: tears for the illness, joy of knowing her, proud for what she stands for and for what could have been if there was still sand in the hourglass. True to mom’s nature, she doesn’t want to see us sad but to celebrate life. To appreciate mom is to know her.
Life:
She was born in central Vietnam on March 8th, 1946 as number 7 out of 11 children. 1940s was a tumultuous decade marked by significant events and developments worldwide, especially due to World War II (1939-1945) and its aftermath. Many colonies in Asia began to gain independence from European powers.
She studied as a pharmacist and, ultimately, met my father while visiting one of his military classes, where my father was a captain. My mother appreciates beauty and, hence, she married this very handsome man. During the invasion of the south by the communist north, my father and mother each took a bag and just ran south until they couldn’t anymore. After the fall of southern Vietnam, my father was taken as a prison of war for 10 years because he worked with the Americans. Prison was not brick and mortar but rather deep in the jungles where death by disease, hunger, and inconspicuous execution (which was a nightly occurrence as to not bring international scrutiny like the Cambodian genocide by Pol Pot). She would travel for days trying to find him risking assault (as no civilian can harbor family members of the Republic in fear of government retribution). Sleeping in the rain was not unusual. She brings food and medicine to not only help my father to survive but the guards, also. Many times, officers would visit my mother to tell her that her husband had passed away and courted her (yes, she’s really that gorgeous)! Strength and honor! She chose not to believe until she saw his body. Despite the prison camp moving to unknown locations repeatedly, she managed to find him no matter how long or hard. Although fear was present, she managed to ultimately create the best and largest pharmacy store and logistic for the entire province carrying the best authentic international medicines. Numerous times, her entire house and business were stripped of all possessions because the ideology that all assets belong to the government.
As children of the political south, we were not allowed to surpass 11th grades. My parents would spend countless days figuring ways to escape including rigging BBC radio. Fortunately, we were able to emigrate to America (at first my father thought the government was trying to trick him to take him away from his family as it had happened before).
America and business:
With four young children, my parents (again each with a few suitcases without basic English language competency) arrived in Atlanta, GA in 1991 while in her mid 40s. Georgia? What’s that? Large patches of tree from the air reminded her of the prisoner of war days. My mother saw working a $4.50 factory job and taking handouts as unsustainable. She valued harvest season through hard work. She learned broken English enough to pass her cosmetology exam to obtain clinical license to open nail salons and hone her business skills. She rose early to make sure her family had hot meals, arrived home late 9-10 pm in time to make sure her children were full and safely in bed. Along with my father, she put 4 children through college. So, making an A- would be considered failure. I am kidding. No, not really. There was no pressure within our family but rather each of the children had the freedom to pursue any medical specialty he or she saw fit. She would drop us off at the library on many weekends from 9am-4pm. Free childcare and safe environment! No thugs would check out books.
My mom often said, "Con đi trường học, Mẹ đi trường đời" translates to "My children go through formal school and I, the school of life."
American Culture:
Learning a completely new culture later in life is a difficult task. She did! She was opened to new ideas and remained curious by seeking to understand before being understood. Although she may not agree with all, she welcomed and loved you as a human being. She valued relationship than being right. Between the two, what’s the wise thing to do? A powerful lesson indeed.
Ministry:
As a wife to a pastor, she lived out the book of life. Gave it her all to her community naturally in service, counseling and giving. She did not give you the fish but rather taught many how to fish, as many of you have repeatedly shared with me. For example, in Vietnam, the poor villagers would come to the city and mom provided them each with a full basket of medicines. They sold them back home to benefit their community and make a profit. She provided the initial capital and taught them how to fish. She spearheaded opportunities to numerous families that are present today and changed their trajectory for many generations to come.
Life Lessons:
She often reminded us that life isn’t black and white but rather colorful. No degree can to teach how to love others but rather sound characters are naturally displayed through actions. She applied life lessons to be better tomorrow than today. Strength and honor but most of all, grace. Grace is something freely given without an expectation in return. We have witnessed it abundantly in our family, her business, ministry and friendship. She did not ask to be praised in public but she surely wanted to know if you loved her cooking (she will ask 10 times during a meal). Word of affirmation and act of service were her love languages.
Farewell:
Even in farewell while on hospice, she had unsustainable blood pressure in the 60s (normal is 110), but she managed life for two days. Even in her last moment, she snucked in a final lesson of resilience and humor.
This final moment sumed up her heart. Three days before she passed, in a fleeting moment of consciousness she opened her eyes and said, “Hi, Quoc, my son, I love you very much and please take care of your health. I am at peace and have done all that I could. I am not in pain.” She peacefully closed her eyes. I am confident our heavenly Father is holding her hands and nodding, “A life well lived, my child.”
Strength, honor, and grace! We love you, Mom.
Mở Đầu:
Xin kinh chao qui vi. Cảm ơn qui vi đã đến đây để tuong niệm một người đẹp nhất. đó chính là mẹ cua toi, va cung la ba co, dì, và bạn của chúng ta. Mặc dù đã có vô số những giọt nước mắt trong tháng qua: vì bệnh cua Me, vi niềm vui được biết mẹ, vi nho lai những gì mẹ da lam và tiet khong còn thời gian voi Me. Đúng với tinh của mẹ, mẹ không muốn chúng ta buồn mà muốn chúng ta co mot cuộc sống vui. Để cam nhan ve Me la phai hiểu mẹ
Cuộc Đời:
Mẹ sinh ra ở miền Trung Việt Nam Thang Ba ngay 8 năm 1946, là con thứ 7 trong 11 người con. Trong thập kỷ 1940 co nhieu biến động voi sự kiện và phát triển quan trọng trên toàn thế giới, đặc biệt là do Chiến tranh Thế giới thứ II (1939-1945) và hậu quả của nó. Nhiều thuộc địa ở châu Á bắt đầu giành độc lập từ các cường quốc châu Âu.
Mẹ học ngành dược và cuối cùng gặp cha tôi khi tham dự một trong những lớp học quân sự của ông, luc do cha tôi là một đại úy. Vi Mẹ yêu cái đẹp và do đó, mẹ đã kết hôn với người đàn ông rất đẹp trai này. Trong cuộc xâm lược miền Nam bởi cộng sản Bắc Viet, cha mẹ tôi mỗi người mang một túi sach và chạy về phía Nam cho đến khi không thể chay nữa. Sau khi miền Nam Việt Nam thất thủ, cha tôi bị bắt làm tù nhân chiến tranh trong 10 năm vì ông làm việc voi người Mỹ. Tù không phải là gạch và vữa mà là sâu trong rừng, nơi cái chết do bệnh tật, đói kém, và hành quyết bí mật (một việc xảy ra hàng đêm để tránh sự giám sát quốc tế như vụ diệt chủng Campuchia bởi Pol Pot). Mẹ da đi nhiều ngày để tìm ông, đối mặt với nguy cơ bị tấn công (vì không ai có thể chứa chấp thân nhân của quan nhan Cộng hòa mà không sợ sự trả thù của chính phủ). Ngủ trong mưa không phải là điều bất thường. Mẹ mang thức ăn và thuốc men không chỉ giúp cha tôi sống sót mà còn cả những người cai tu. Nhiều lần, các sĩ quan Cong San đã đến nhà mẹ nói rằng chồng mẹ đã qua đời và tán tỉnh mẹ (đúng vậy, mẹ đẹp nhu the)! Sức mạnh và danh dự! Mẹ chọn không tin cho đến khi thấy xác ông. Mặc dù trại tù di chuyển đến những địa điểm không rõ ràng nhiều lần, mẹ vẫn tìm thấy ông bất kể bao lâu hay khó khăn. Dù sợ hãi luôn hiện diện, mẹ đã mo ra tiệm thuốc tây lớn nhất và tốt nhất của cả tỉnh, mang những loại thuốc quốc tế chính hãng tốt nhất. Nhiều lần, cả ngôi nhà va tiem thuoc của mẹ bị tước đoạt mọi tài sản vì cho rằng mọi tài sản thuộc về chính phủ.
Vi la con của che do Cong Hoa, chúng con không được phép hoc qua lớp 11. Cha mẹ tôi đã dành vô số ngày để tìm cách trốn thoát, bao gồm cả việc lắp đặt radio BBC. May mắn thay, chúng tôi đã có thể di cư đến Mỹ (lúc đầu, cha tôi nghĩ rằng chính phủ đang cố lừa ông để tách ông khỏi gia đình như đã từng xảy ra trước đó).
Cuộc Sống Và Kinh Doanh Ở Mỹ:
Với bốn đứa con nhỏ, cha mẹ tôi (mỗi người chỉ mang vài chiếc vali và không thành thạo tiếng Anh) đến Atlanta, GA vào năm 1991 khi mẹ ngoài 40 tuổi. Georgia? Đó là cái gì? Những mảng cây lớn từ trên không. Me bi am anh từ những ngày di tham tu Ba toi. Mẹ thấy luong tu công việc nhà máy $4.50/gio và nhận trợ cấp là không bền vững. Mẹ học tiếng Anh bập bẹ đủ để vượt qua kỳ thi thẩm mỹ và nhận được giấy phép hành nghề để mở tiệm nail và rèn luyện kỹ năng kinh doanh. Mẹ dậy sớm để đảm bảo gia đình có thức ăn nong, về nhà muộn 9-10 giờ tối để đảm bảo các con đã no và an toàn. Mẹ nghi rang: “co gieo moi co gat.” Nen cùng với cha tôi co gang cho 4 đứa con học đại học. Vì vậy, đạt điểm A- sẽ được coi là thất bại. Tôi đùa thôi. Không, không phai vay. Không có áp lực trong gia đình chúng tôi mà mỗi đứa con có sự tự do theo đuổi bất kỳ chuyên ngành y khoa nào mà mình thấy phù hợp. Mẹ đưa chúng tôi đến thư viện vào cuối tuần từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều. O do thi miễn phí trông trẻ và môi trường an toàn! Vi không có tên côn đồ nào vao thư viện mượn sách.
Mẹ thường nói, “Con đi trường học, mẹ đi trường đời.”
Văn Hóa Mỹ:
Học một nền văn hóa hoàn toàn mới ở giai đoạn sau của cuộc đời là một viet khó khăn. Mẹ đã làm được! Mẹ mở lòng với những ý tưởng mới và luôn tò mò, tìm hiểu để hiểu nguoi truoc khi nguoi khac để hiểu minh. Do do, dù mẹ không đồng ý với tất cả, mẹ vẫn chào đón và yêu quý mọi người như một con người. Mẹ coi trọng mối quan hệ hơn là việc đúng sai. Me thuong hoi, dua quang he va viec dung sai thi Điều nao khôn ngoan? Một bài học lon cho chúng ta.
Công Tác Xã Hội:
Là vợ của một mục sư, mẹ đã sống theo Thanh Kinh. Mẹ đã cống hiến hết mình cho cộng đồng mot cách tự nhiên trong việc phục vụ, tư vấn và dan hien tai chanh. Mẹ không cho bạn con cá mà dạy cách câu cá, như nhiều người đã chia sẻ với tôi. Ví dụ, ở Việt Nam, những người nghèo từ các làng quê đến thành phố, mẹ tang mỗi người một giỏ thuốc đầy đủ de họ bán lại ở quê nhà để mang lam von bang dau. Do la Mẹ dạy họ cách câu cá. Cung nhu Mẹ đã giup do nhiều gia đình hiện diện ngày hôm nay và thay đổi hướng đi của họ ngay ca cho thế hệ tới.
Bài Học Cuộc Đời:
Mẹ thường nhắc nhở chúng tôi rằng cuộc sống không chỉ có trắng và đen mà còn có màu sắc. Không có bằng cấp nào có thể dạy cách yêu người bang qua hành động. Mẹ áp dụng bài học cuộc sống để tốt hơn ngày hôm nay so với hôm qua. Sức mạnh và danh dự nhưng trên hết là ân Dien. Ân Dien là điều được ban tặng mà không mong đợi sự đền đáp. Chúng tôi đã trai nghiem nó dồi dào trong gia đình, trong kinh doanh, trong công tác xã hội và tình bạn. Mẹ không yêu cầu được khen ngợi trước công chúng nhưng mẹ chắc chắn muốn biết nếu bạn yêu thích món ăn của mẹ khong (mẹ sẽ hỏi bạn 10 lần trong một bữa ăn). Ngôn ngữ yêu thương của mẹ là lời cong nhan và hành động phục vụ.
Tạm Biệt:
Ngay cả khi tạm biệt trong lúc chăm sóc cuối đời, mẹ có huyết áp bat thuong o mat do 60 (bình thường là 110), nhưng mẹ vẫn sống thêm được hai ngày. Ngay cả trong khoảnh khắc cuối cùng, mẹ đã lén dạy một bài học cuối cùng về sự kiên cường và hài hước.
3 ngày trước khi mẹ qua đời, trong một khoảnh khắc ý thức thoáng qua, mẹ mở mắt và nói, “Hi, Quoc, con trai của mẹ, mẹ thuong con rất nhiều và hãy chăm sóc sức khỏe của con. Mẹ đang bình an và đã làm tất cả những gì có thể. Mẹ không đau đớn.” Mẹ nhắm mắt lại một cách bình yên. Tôi tin chắc rằng Cha trên trời đang nắm tay mẹ và gật đầu, “Một cuộc đời được sống trọn vẹn, con yêu của ta.”
Sức mạnh, danh dự, và ân Dien! Chúng con yêu mẹ.
SHARE OBITUARY
v.1.11.2