My Sister Vivian, we have a family of 8 sisters and brothers. Vivian is the eldest. She has many responsibilities bearing on her caring for all younger siblings. When I was young, my parents were business owners of a famous bakery in Saigon, Vietnam. They were busy all the time caring for their business, and Vivian became a motherly figure to me. She always gave me money to buy breakfast in the morning. She woke me up every morning to be sure I wouldn't be late for school.
She urged me to do homework every afternoon after school. She was my math teacher in summer during school break. When Lunar new year arrived, she bought new clothes and shoes for us, and we were very happy to show off to our friends and neighbors during the New Year celebration. Vivian always cares about others than herself. She took care of our parents when they were old or sick. She babysat my son, Alex, and my sister's son, Timothy, while we were at work. She also liked to share everything she had with people around her, like giving food, clothes and money to the poor. Vivian passed away all a sudden and it happened so fast, I wish I had more time with her. I pray every day for her to be in heaven with Buddha as she always wanted. I love you, my sister Vivian. You will always be forever in our hearts.
Your Sister Hương
Chị Vuốt thương yêu của em ơi !
Giờ thì chị em mình đã xa thật xa rời, cách hai bên bộ thế giới. Những khi ngồi nhớ về chị, em khóc thật nhiều. Em đã khóc ba, em đã khóc má, nay em lại khóc chị. Chị ơi! Sao cuộc biệt ly nào cũng đau buốt trong tim em. Nhớ về chị, ký ức của em luôn quay về ngày còn nhỏ, thuở em mới vào lớp mẫu giáo trường Lam Sơn. Sáng nào chị cũng đánh thức em với Vàng dậy, đánh răng, rửa mặt, rồi mua thức ăn sáng. Nay thì cháo đậu xanh, mại thì bánh mì, mốt thì gói xôi, rồi chị lại dúi vào tay hai đứa em vài đồng xu để ăn quả vào giữa giờ ra chơi. Chiều đến, chị vừa nấu ăn cho gia đình, chị vừa tắm cho hai đứa em, và lại đánh ít cơm nguội vét nồi hai chén cho em và Vàng. Chị ơi, chị hơn em 11 tuổi, tính ra năm đó chỉ mới tròn 16, mà chị đã chăm sóc hai đứa em út của chị chú đáo đến như thế đó, trong khi, năm em 16 tuổi, em chỉ biết đi học , đọc Tuơi Hoa, Tuoi Ngốc và ôm búp bê chị mua cho em. Tình chị thương em thật bảo la, chị ơi. Những ngày bà bệnh, thật ốm o , chị buôn bán ngoài chợ, có tiền lại mua thuốc bổ, thuốc bệnh, nước biển phụng dưỡng ba. Năm tháng cuối đời của má, cũng là chị gần gũi chăm sóc cho bà nhiều nhất. Em bận rộn, quanh quẩn với cuộc sống gia đình, chỉ đến phụ chỉ lo cho má sau giờ làm việc và ngày cuối tuần. Sau năm 1980, anh Danh, Khanh, Khanh, Cham, Hương và Vang vượt biên qua Mỹ, chỉ còn hai chị em mình ở lại Saigon với ba má. Chị lo việc bán buôn ngoài chợ, em thì ở nhà đi chợ, nấu ăn. Tháng 12, 1991 ngày rời VN qua định cư ở Mỹ, chị em mình lại ở chung phòng trên lầu trong căn nhà của anh Khanh và Hương. Mùa bánh Trung Thu, mứt tết, chị em mình hợp lực làm kiếm lợi, dự định mua nhà ở chung với nhau. Khi em tìm được việc làm ở hàng Atmel, hai chị em mình lại làm chung với nhau một hảng. Chị ơi! Có những điều thật bình thường , đơn giản cứ lặng lẽ, lặng lẽ trôi qua theo năm tháng, mà nay xa chị rồi, em mới hiểu em thật may mắn đã có chị trong cuộc đời của em. Chị em mình đã sống chung với nhau một khoảng thời gian khá dài trong cuộc đời này, phải không chị. Chị ơi! Đạo làm con, chị tròn chữ hiếu. Phận làm chị, chị luôn hi sinh, lo lắng, thương yêu các em. Đối với mọi người nghèo khổ chung quanh, chị bao giờ cũng sẵn sàng rộng lượng giúp đỡ, không kể thân sơ. Ngày tháng nầy xa chị rồi, em xin chắp tay cầu xin cho Phật từ bị gia hộ hương linh của chị được vãng sanh về cõi lành của Đức Phật A Di ĐÀ như chị hằng ước nguyện. Nam Mô Tiếp Dẫn Đảo Sư A Đi Đa Phật.
Chị luôn sống mãi trong tim em
My Aunt Vuốt,
When I was young, Cô Vuốt was the one who would take care of me at home when my parents were at work. She would always make sure my brother and I both had something to eat when we came home from school. On sunny days, she would even take an umbrella and waited for me at the bus stop to give me shade on the short walk home. She was always kind and caring to Alex and I, even if we were not her children, and she brought this nurturing attitude to everyone in her life, with her other nieces and nephews, and with the children she accepted into her life when she married her loving husband Alfie.
One of my favorite memories as a youth was when we attended Cô Vuốt and Alfie's wedding. Seeing my family come together and join with Alfie's family, even though they were from different cultures and ethnicity and being able to celebrate their marriage was a heartwarming night to remember. I'm happy that Cô Vuốt was able to find love in her life, even after experiencing the challenges and hardships of starting life over in a new country. I know that she raised a comforting household, and she leaves a loving and close family to grieve for her and honor her in her absence. Thank you Cô Vuốt, for helping to raise me and I will always remember you.
Huy
My Aunt Vuốt,
Cô Vuốt was one of the most caring, thoughtful, and kind people I had the fortune of knowing. When I was a child and my parents were busy at work, she always took care of me with love and charity in any way she knew how. Although she was a newcomer to America and could barely speak any English, she always tried her best to help me assimilate to the culture and teach me everything she knew. She would always reward me with treats from McDonald's every time she picked me up from school, even if my parents disapproved. As I grew older, she always would press a $20 note into my hand every time I saw her, even though I knew she did not have much to give. My aunt Vuốt gave everything she had to her loving family and never asked for much for herself. We all grieve her loss but will remember her kindness and caring nature and will carry forward her nature in our own lives. In that way she will always be with us. We love her very much and will miss her greatly.
Alex
SHARE OBITUARY
v.1.8.17